Sáng 1-12, vòng xoay Phạm Văn Đồng tuy đã có các nhánh cầu vượt nhưng phía dưới vẫn đông xe.
Một người đàn ông trung niên chạy chiếc xe ba gác máy. Đến đoạn ôm cua, xe mất lái, mất thắng..., ông ủi vô phía sau một chiếc xe hơi. Và người lái xe ba gác bị hất mạnh về phía sau, ngã lăn xuống đường...
Lỗi rõ ràng do xe ba gác máy mất thắng. Vì xe hơi vẫn chạy bình thường chứ không dừng đột ngột.
Tôi dừng lại giúp đỡ người chạy ba gác dậy và giật mình khi nhìn thấy đèn của chiếc xe hơi trị giá hơn 4 tỉ đồng đã vỡ. Tôi bắt đầu lo cho người chạy ba gác.
Nhưng rồi tôi tạm gác lại chuyện đó khi thấy máu từ trên cánh tay của người lái xe ba gác bắt đầu chảy. Có vật gì đó cắt vào nên máu từ cánh tay anh chảy rất nhiều.
Tôi loay hoay tìm trong túi xách có ít khăn giấy khô để quấn lại cầm máu cho anh. Tự dưng thấy mình bao đồng, nhưng trong hoàn cảnh này, tự mình an ủi mình... giúp người mà!
Thế rồi, một người đàn ông từ trên xe hơi mở cửa bước xuống. Tôi hồi hộp chưa đoán được chuyện gì sẽ xảy ra lúc này.
"Người ta có cả trăm, cả nghìn cách ứng xử với nhau, nhưng chỉ có một thứ để hiểu nhau, đó là tình người". Phạm Minh Hiền |
Tôi nghĩ với thu nhập của một người lái xe ba gác máy thì bóng đèn xe hơi kia chắc phải mất tiền của cả tháng trời dành dụm. Tôi bắt đầu hồi hộp và đã xót xa cho anh!
Người đàn ông tiến lại gần, bắt đầu ngồi xuống chỗ tôi và người lái xe ba gác đang loay hoay. Ông ta hỏi:
- Anh có bị làm sao không, có cần đi bệnh viện không? Sao anh bất cẩn vậy? Đưa tay tui xem nào! - người đàn ông cầm cánh tay của kẻ bị thương và dùng luôn cái khăn trong túi áo ông ấy để quấn lại.
- Dạ tui... tui... không sao, tui cám ơn anh - vẻ khổ sở và sợ sệt của anh lái xe ba gác đáp lời.
Tôi chưa hết hồi hộp thì tài xế của người đàn ông sang trọng bước xuống xe, nói to:
- Chú Hai, bóng đèn xe bị bể rồi chú Hai!
- Bể thì sửa, chút đem về trung tâm cho nó làm lại!
Ông ta không quan tâm đến cái bóng đèn xe của mình đang bị bể, mà vẫn cố buộc lại vết thương cho anh lái xe ba gác.
Tui thấy anh ấy nhét vào trong túi áo của anh lái xe ba gác ít tiền gì đó rồi nói: "Làm ăn cẩn thận chú ạ. May là gặp tui, không là công toi rồi. Chút về coi ghé trạm xá nào đó cho nó băng bó vết thương. Bảo trọng nghen...".
Nói xong ông lên xe rời đi với chiếc xe bị bể mất một bóng đèn. Tôi tần ngần nhìn theo chỉ kịp thấy chiếc xe mang biển số Sài Gòn.
Cảm giác của tôi lẫn lộn. Tôi vẫn chưa hết sợ. Và tôi vẫn chưa tin vào mắt mình. Trong tôi vẫn còn một chút của cái tưởng tượng ích kỷ thoáng qua lúc người đàn ông kia bước từ trên xe hơi xuống.
Tôi tự trách mình bởi đã tưởng tượng ra khung cảnh hầu hết của các vụ va quẹt mà tôi từng chứng kiến. Thế mà hôm nay, chuyện cổ tích lại xuất hiện trước mắt mình.
Người ta có cả trăm, cả nghìn cách ứng xử với nhau, nhưng chỉ có một thứ để hiểu nhau, đó là tình người.
Tôi đứng giữa quan sát vai vế, địa vị của hai người đàn ông. Và tôi đã không còn nhìn thấy sự phân biệt giàu nghèo. Lúc đó chỉ có tình yêu thương.
Tự dưng tôi thấy hôm nay ở đâu cũng đẹp, những con người đẹp, nắng đẹp, và một Sài Gòn rất đẹp!
Tag:
Bình luận
Thông báo
Bạn đã gửi thành công.