Cả gia đình Chang vui mừng khi tới Mỹ. Ảnh: CNN |
Cuộc khủng hoảng kinh tế trầm trọng tại quốc gia Nam Mỹ này đang dần biến thành khủng hoảng nhân đạo. Người Venezuela phải chịu cảnh thiếu thốn lương thực, thuốc men, tội phạm gia tăng. Rất nhiều cuộc biểu tình quy mô lớn đã nổ ra, kêu gọi Tổng thống Nicolas Maduro từ chức.
Mendoza đã ở New York cả tháng qua với con gái, và nhận ra bà đã mất khái niệm về sự bình thường rồi. Ở Venezuela, bà đã quen với việc không có giấy vệ sinh suốt tháng 7, mà phải dùng giấy ăn.
Gần nhà Anabella có một cửa hàng Whole Foods mới mở, và cô đã gợi ý mẹ qua đó mua sắm. Bà Mendoza đã suýt khóc khi nhìn thấy những kệ hàng đầy chật đồ, hoa quả và rau. Đây là cảnh tượng hiếm có tại Venezuela hiện nay. "Ở Venezuela, bạn sẽ cực kỳ hạnh phúc khi thấy những thứ căn bản, như sữa chẳng hạn", bà cho biết.
Dĩ nhiên, bà không phải là người duy nhất. Khoảng nửa triệu người Venezuela đã đến Mỹ năm ngoái. Và những người Venezuela sống tại Mỹ cũng cho biết họ hàng, bạn bè của họ ghé thăm ngày càng nhiều để tranh thủ mua đồ dùng thiết yếu.
"Việc này cho thấy Venezuela đang bị quản lý tồi đến mức nào. Mọi chuyện đang ngày càng tệ hơn", Beatriz Ramos - một doanh nhân công nghệ người Venezuela đang sống tại New York cho biết. Anh đang cho 6 người bạn Venezuela của mình ở nhờ năm nay.
Ramos, Mendoza và nhiều người khác tin rằng cuộc sống tại Venezuela sẽ không tệ thế này mãi. Nhưng họ không lạc quan tình hình này có thể cải thiện sớm.
Ernesto Chang - một chủ nhà hàng tại đây cho rằng mọi chuyện sẽ không cải thiện trong ít nhất 5 năm tới. Anh đã mang vợ và 4 con sang Mỹ trong tháng này để tránh tình trạng thiếu thốn.
Sống với gia đình người anh trai tại New York, Chang nhận ra cuộc khủng hoảng đã ảnh hưởng đến các con của mình như thế nào. "Chúng thường xuyên hỏi tôi, tại sao siêu thị ở Venezuela không như thế này", anh cho biết, "Tôi ước có thể mang mọi thứ về nhà, cả thuốc, cả thức ăn".
Trước khi sang Mỹ, con trai 2 tuổi của Chang bị ốm. Anh đi tới 7 nhà thuốc mà không nơi nào còn penicillin. Cuối cùng, anh phải sang xin hàng xóm. Còn giờ đây, cuộc sống của anh lúc nào cũng có đủ thuốc men, sữa bột, đậu, xà phòng và nhiều thứ khác.
Chang và Mendoza đều thuộc tầng lớp trung lưu ở Venezuela. Họ có học vấn tốt, công việc ổn định, gia đình tốt. Nhưng tất cả những điều đó chẳng là gì nếu nhu yếu phẩm cũng chẳng có mà mua.
Đến việc sang Mỹ với họ cũng là một cơn ác mộng. Ngoài việc không còn đường bay thẳng, chẳng hãng bay nào của Mỹ nhận đồng bolivar của Venezuela nữa, vì đồng này mất giá quá nhanh. Những người muốn rời đi đều phải dựa vào tiền tiết kiệm, hoặc sự giúp đỡ của người thân bên Mỹ.
Ở quê nhà, Mendoza dạy thêm cho các học sinh trung học với thu nhập 150 USD một tháng. Trước đây, bà từng dạy 7-8 học sinh mỗi ngày. Nhưng giờ, con số này chỉ còn 3-4. Một số gia đình còn không thể trả bà đúng hạn nữa.
Chang thì kiếm được 60 USD một tháng nhờ làm nhiều việc - quản lý nhà hàng gia đình, làm việc tại ngân hàng và hỗ trợ một công ty nhập khẩu thực phẩm. 5 năm trước, khi kinh tế Venezuela còn chưa quá tệ, Chang kiếm được 200 USD một tháng - mức thu nhập đủ sống.
Tuy nhiên, lạm phát chóng mặt tại Venezuela đã khiến thu nhập của họ chẳng đủ chi tiêu. IMF dự báo chỉ riêng năm nay, lạm phát tại đây sẽ là hơn 700%.
Mendoza từng mơ ở tuổi này sẽ nghỉ hưu. Nhưng bà bị trộm 2 lần và tiền tiết kiệm giờ cũng hết sạch, nên lại phải làm việc. Một phần chi phí bay sang Mỹ cũng phải nhờ con gái hỗ trợ.
Thỉnh thoảng, bà còn theo con trai 25 tuổi đi biểu tình. "Ở Caracas (Venezuela), chẳng nơi nào anh cảm thấy an toàn đâu", bà cho biết, "Nếu quay về Venezuela, tôi sẽ rất nhớ những lúc đi dạo trên những con đường New York. Vì anh sẽ không thể làm thế ở Venezuela".
Tag:
Bình luận
Thông báo
Bạn đã gửi thành công.