Ảnh chụp ra cũng có thể chia sẻ nhanh chóng mà không đòi hỏi hậu kỳ xử lý nhiều.
Ngoài hoa cúc, Mỹ Phong cũng là vựa hoa giấy rất lớn của Tiền Giang. Hoa giấy sẽ được mùa nếu trời xuân nắng tốt. Thời tiết u ám cuối năm ảnh hưởng không nhỏ đến niềm tin về một cái Tết khấm khá của những người nông dân trồng hoa.
Sau hai giờ ngắm làng hoa cùng các bác nông dân thân thiện, sẵn sàng chia sẻ kinh nghiệm cùng nỗi lo gây ra bởi cơn mưa trái mùa, đoàn lên đường tới xứ dừa Bến Tre.
Mong muốn đến với miền Tây ở những góc nhỏ cuộc sống giản dị, tác giả “chui” vào một con đường làng nơi ít du khách lui tới. IMG5
Nhiều gia đình vẫn sống trên ghe, họ chỉ lên bờ mua các vật dụng cần thiết. Ngắm nhìn cảnh sống gần gũi với thiên nhiên, sông nước của người dân nơi đây, bạn sẽ hiểu từ đâu mà người miền Tây có tính cách đơn giản, phóng khoáng và rộng lượng. Ít nề hà kiểu cách hay tích trữ lo xa, họ sống giản đơn và rất người.
Ở vùng đồng bằng sông Cửu Long, không khó để bắt gặp những ngôi nhà đơn sơ nhưng vẫn chứa nét trữ tình thú vị. Chẳng bị “vây” lấy bởi bê tông, nhựa đường, người miền Tây vẫn giữ được sự gắn kết với thiên nhiên mà nhiều cư dân đô thị thèm khát.
Những khung cảnh đời thường ở miền Tây được ghi lại qua ống kính Oppo F5. Máy cho khả năng bắt nét nhanh, hình ảnh ít bị nhòe.
Động tác chuyền hàng dù diễn ra rất nhanh nhưng được ghi lại sắc nét.
Rời khu vực trung tâm, đoàn tìm đến một ngôi làng nhỏ cách trung tâm thành phố chục cây số. Điểm đặc trưng của các làng hoa ở Sa Đéc là hoa được đặt trên giàn, phía dưới ngập nước.
Người nông dân khi chăm sóc cây phải di chuyển bằng thuyền.
Rời Sa Đéc, tác giả tiếp tục hành trình tới chợ nổi Phong Điền (Cần Thơ). Trên đường đi, một thành viên trong đoàn bày tỏ ý định ghé thăm làng gạch Măng Thít. Nơi đây từng là một làng nghề sung túc, nhưng giờ đây việc sản xuất gạch ngày một ít đi do phải cạnh tranh với các nhà máy gạch hiện đại, sử dụng công nghệ cao, không bị ô nhiễm.
Thay cho vẻ tươi tắn ngập sắc xuân ở các làng hoa, cảnh sản xuất đìu hiu ở Măng Thít đem đến cho tác giả nỗi buồn mang mác bởi một làng nghề truyền thống sắp mất đi…
Rời Măng Thít, đoàn của tác giả ghé về nghỉ đêm ở Phong Điền và sẵn sàng tham quan chợ nổi vào sáng hôm sau. Trước đây, khi chưa có hệ thống cầu - đường, Phong Điền sáng nào cũng tấp nập cảnh kẻ bán người mua. Ngày nay, Phong Điền chỉ còn vài chục ghe hàng nhỏ vào ngày thường.
Người phụ nữ lớn tuổi chèo đò bằng tay. Ngồi trên chiếc xuồng chạy quanh chợ nổi, tác giả nhận định việc cầm theo chiếc điện thoại có khả năng chụp ảnh nhanh như Oppo F5 thật sự rất tiện lợi.
Một vòng miền Tây tuy chỉ như cưỡi ngựa xem hoa nhưng cũng đủ để tác giả cảm nhận nhiều sắc thái đối lập trong cuộc sống của người dân những ngày cận Tết. Những “gia sản” miền Tây đang có như thiên nhiên hoà quyện với sự chân chất của con người, những ước ao đơn giản xen lẫn sự mộc mạc của họ vẫn không phủ che lấp nỗi buồn man mác phảng phất đâu đó.
Bình luận
Thông báo
Bạn đã gửi thành công.