Ngồi ở một quán ăn lề đường với ông xã bất chợt nhìn thấy một ông cụ tầm 80 tuổi, tướng ốm yếu gầy gò, làn da nhăn nheo trổ đồi mồi theo năm tháng và trên tay cầm sấp vé số đi mời từng bàn.
Tôi cũng là trong số những người được chú mời mua, tôi nhìn chú rồi ngó ngang kêu ông xã: "Anh ơi, mua vé số đi", rồi cũng chọn cho mình hai tờ vé số.
- Cảm ơn hai cô cậu.
Ông cụ vui vẻ lắm
- Hay ông ngồi ăn cùng bọn cháu, bọn cháu mời ông tô bún nha - Tôi mời.
- Thôi, tôi không đói.
Rồi ông từ giã để đi bán tiếp.
- Ông cụ này tầm tuổi ông nội mình anh he, thấy thương làm sao, giờ này khuya rồi còn đi bán để mưu sinh.
Chú chủ quán nghe những lời vừa rồi ông nói: "Chú đó ổng sống nề nếp lắm. Tuy bán vé số người ta mua giúp là mừng lắm, còn nhiều khách thấy thương cho cái bánh, tô phở… chú đó không nhận đâu."
Theo chú chủ quán, nếu ngày nào bán ế, đói quá thì khi khách ăn xong đi rồi, còn thừa ngồi xuống ăn chứ không nhận của người ta cho đâu.
Rồi chú chủ quán nói tiếp: "Mà bộ lần chú này đi bán với một bà bạn cũng tầm tuổi chú nhưng giờ bà ấy mất rồi nên chú coi như mất đi một người bạn đồng cảnh ngộ. Không biết con cháu đâu mà không thấy nhắc".
Nghe câu chuyện của chú mà chạnh lòng, cuộc sống sao có những mảnh đời vừa khổ, đau thương đến như vậy. Tuy nhiên, cũng ấm áp vì ông cụ là người luôn giữ gìn phẩm chất của mình đáng người khác nể trọng.
Tag:
Bình luận
Thông báo
Bạn đã gửi thành công.