Ở cái tuổi gần đất xa trời, cụ Điếu vẫn phải gánh trên vai nỗi lo cơm áo... |
Hơn 20 năm qua, bất kể nắng mưa, người đi đường đã quá quen với hình ảnh cụ ông gầy gò, nhỏ xíu hành nghề bơm vá xe trên vỉa hè đường Lê Lợi, TP Huế. Mặc dù phải "chạy ăn" từng bữa nhưng cụ Điếu vẫn dành tấm lòng thảo thơm cho những người có hoàn cảnh khó khăn, học sinh, sinh viên. Tấm bảng "Bơm xe miễn phí" của cụ khiến nhiều người qua đây không khỏi xúc động.
Hơn 20 năm bơm xe miễn phí
Bỏ sau lưng cái nắng đỏng đảnh, khó ưa của xứ Huế vào hạ, chúng tôi tìm đến tiệm sửa xe của cụ Điếu "xì teen". Gọi là tiệm cho oai chứ thật ra toàn bộ gia tài hành nghề của cụ chỉ là một bình bơm hơi nhỏ cùng thùng đồ nghề cũ kỹ. Không có tiền thuê mặt bằng, cụ Điếu xin "ké" một góc vỉa hè trước cổng trường đại học sư phạm Huế để mưu sinh.
Nhà cụ Điếu thuộc hộ nghèo đặc biệt ở địa phương từ nhiều năm nay. Ngoài 30 tuổi, cụ mới kết duyên với cụ bà Trương Thị Vân (78 tuổi). Thế nhưng số phận trêu ngươi khi vợ chồng cụ không thể có con. Để gia đình bớt hiu quạnh, 25 năm trước, hai cụ nhận nuôi một người con trai. Vì hoàn cảnh quá nghèo, không có nhà nên gia đình cụ được xóm làng thương tình cho dựng tạm chiếc chòi nhỏ cạnh đình làng.
Để có tiền nuôi gia đình, suốt mấy chục năm nay, cứ 7 giờ sáng, cụ Điếu lại lúi húi đẩy chiếc xe đồ nghề từ con hẻm nhỏ ở thôn Vỹ Dạ lên trước cổng trường ĐH Sư phạm Huế để bơm vá cho khách đi đường. Mấy năm trước, anh Nguyễn Văn Thi (con trai cụ Điếu) thi đậu vào trường đại học khoa học Huế. Cuộc sống khốn khó, nhưng vợ chồng cụ vẫn cố gắng gồng gánh để cho con thực hiện ước mơ nơi giảng đường đại học.
Hình ảnh ông lão khắc khổ, cần mẫn bên chiếc bơm tay đã trở nên thân quen với bao thế hệ sinh viên sư phạm Huế... |
Vợ cụ Điếu trước đây bán mực nướng, ngô nướng ở công viên dọc sông Hương, mỗi ngày kiếm được vài ba chục ngàn phụ giúp gia đình. Thế nhưng, do mắc bệnh thoái hóa xương và gãy tay sau một vụ tai nạn nên 3 năm nay cụ Vân không làm được việc gì. Con trai cụ Điếu dù đã tốt nghiệp đại học nhưng do công việc chưa ổn định nên cũng không hỗ trợ được bố mẹ nhiều. Hiện tại, toàn bộ gánh nặng cơm áo đều đè nặng lên đôi vai cụ Điếu.
Tuy công việc sửa xe bỏ công làm lãi, cái ăn cái mặc còn túng thiếu đủ bề, thế nhưng xuất phát từ tấm lòng muốn được chia sẻ với người khác nên suốt mấy chục năm qua cụ vẫn thầm lặng giúp đỡ nhiều người đi đường. Đặc biệt, tuy tuổi đã cao, cuộc sống vất vả nhưng cụ Điếu vẫn luôn lạc quan, yêu đời và rất vui tính…
"Cụ Điếu vui tính và cũng còn xì tin lắm. Tụi em lại ra trước cổng trường uống nước ủng hộ cho cụ. Cứ mỗi lần có ai bị xì lốp xe là cụ Điếu lại bơm giúp chứ nhất quyết không lấy tiền. Cụ sống tình nghĩa và yêu đời lắm. Mọi người ở đây ai cũng quý mến cụ hết", Nguyễn Diệu Linh, sinh viên khoa Sử, trường ĐH Sư Phạm Huế chia sẻ.
Tiền bạc sao quý bằng tình người!
Cảm phục trước tấm lòng của cụ Điếu, cách đây hơn hai năm, thầy trò Trường ĐH Sư phạm Huế đã gom góp mua tặng cụ xe hàng tạp hóa có tên "Gian hàng tình thương Ông Điếu" cùng dòng chữ "Bơm xe miễn phí".
Từ ngày có tấm bảng, người biết và lui đến nhiều hơn, khiến cụ Điếu rất vui. Tuy tấm biển chỉ ghi là "bơm xe miễn phí", nhưng thật ra nhiều lúc vá xe hay sửa chữa những vấn đề nhỏ nhặt cho học sinh, sinh viên, người khuyết tật, cụ đều không lấy tiền.
Tuy tuổi cao, cuộc sống khó khăn nhưng cụ Điếu luôn lạc quan, yêu đời |
"Từ ngày được các thầy cô và sinh viên tặng xe tạp hóa này, hàng ngày tôi vừa bơm vá xe, vừa bán hàng cũng có thêm chút thu nhập, cuộc sống đỡ vất vả hơn trước… Mấy đứa sinh viên thương tôi nên tụi nó hay đến uống nước ủng hộ lắm…", cụ Điếu tâm sự.
Mỗi ngày cụ kiếm được khoảng năm sáu chục ngàn đồng, ngày nào "hên" thì được tám chín chục từ công việc sửa xe
Cụ Điếu cũng cho biết thêm, khi cụ mới bắt đầu thực hiện việc bơm vá xe miễn phí, nhiều người bảo cụ bị "hâm", "dở hơi". Họ chê cụ "nghèo rớt mồng tơi", chẳng lo kiếm sống mà còn bày đặt làm từ thiện…
Trước đây, cụ Điếu làm nghề cắt tóc trên một góc phố nhưng khi đường phố mở rộng, cụ mất chỗ đứng nên phải ra bám vỉa hè bên cạnh Đại học Sư phạm Huế để mưu sinh bằng nghề sửa xe
Bỏ ngoài tai những lời "dị nghị", hàng ngày cụ Điếu vẫn thầm lặng với công việc nghĩa hiệp của mình. Đến bây giờ, cụ cũng không nhớ mình đã giúp đỡ cho bao nhiêu người lỡ đường. Chỉ biết mỗi tháng có trên trăm lượt người ghé tiệm của cụ để được bơm xe miễn phí và "tiền công" họ gửi cụ là những nụ cười và lời cảm ơn.
Cụ Điếu cười phúc hậu nói: "Tuy tôi nghèo nhưng vẫn còn may mắn hơn nhiều người khác. Mình có được như vậy cũng là hạnh phúc rồi. Tiền thì quý thật, nhưng có nhiều tiền chưa chắc đã có niềm vui và sống an lạc… Mình giúp người này rồi sẽ có người khác giúp lại mình thôi. Tiền bạc sao quý bằng tình người!".
Cứ thế, hàng ngày, người ta lại chứng kiến một cụ ông già nua, khắc khổ với tấm bảng "Bơm xe miễn phí" quen thuộc giữa dòng xe cộ tấp nập xuôi ngược. Và có lẽ, chẳng có mấy người biết được hoàn cảnh éo le của chủ nhân tấm bảng ấy. Nhưng chắc chắn rằng, việc làm dù nhỏ bé của cụ Điếu sẽ khiến biết bao người ấm lòng và tô thêm gam màu sáng cho bức tranh cuộc sống tươi đẹp hơn.
Tag:
Bình luận
Thông báo
Bạn đã gửi thành công.