Ảnh minh họa |
Mình bản chất ích kỷ, chẳng thích nhường ai. Có lẽ do quen cảnh "vua một vùng" của đứa con một nên ra đời cũng hay bon chen, giành giật để có được thứ mình muốn chứ nhất quyết không thể để cho kẻ khác.
Ra đường cũng thế. Cực ghét người khác bon chen giành đường của mình. Nguyên tắc là nghĩ cho bản thân rồi mới tới người khác.
Vì thế khi thấy có kẻ sắp chen lấn, mình lại... tặc lưỡi nhấn phanh để xe kia len vào. Đó không phải vì mình nghĩ cho người khác, mà nghĩ đến chính bản thân mình vừa hôm trước cũng quay đầu kiểu này, hàng ngược chiều chật cứng, mà chẳng cô bác anh chị nào động lòng trắc ẩn nhường xíu xiu. Vậy là chịu chết chôn chân vài chục phút mới có cơ hội thoát thân. Mình nhường vì nghĩ, nếu mình là xe kia, được nhường thế này chắc sướng lắm.
Hôm rồi trời mưa, vô tình chứng kiến cảnh một anh taxi phóng vèo qua vũng nước, té cái "roẹt" lên một chị đi xe đạp điện. Tự dưng nhớ hồi còn đi xe hai bánh cũng có lần tắm nước mưa chan nước cống chỉ vì một bác tài vô tư lướt rất nhanh qua chỗ ngập mà chẳng thèm để ý ai xung quanh.
Vì thế cứ trời mưa là tự động giảm tốc độ hơn ngày thường, không chỉ bởi để an toàn hơn, mà còn vì nếu gặp vũng nước cũng chủ động tránh được việc làm ai đó có thể phải đi làm với bộ đồ ướt. Nghĩ, nếu mình biết tài xế kia chạy chậm lại chỉ vì để mình khỏi bị ướt, chắc chắn cám ơn thầm cả ngày không hết.
Rồi nhiều lần khác, mỗi lần định bon chen giành giật, lại nghĩ "bản thân mình nếu được nhường, được tránh, được giúp, chắc hạnh phúc lắm, chắc lại tự cám ơn cuộc đời ngàn lần". Thế nên lại tặc lưỡi nhường, lại vui vẻ tránh và vô tư giúp nếu có dịp. Đó là bởi tôi nghĩ đến bản thân, chứ không phải vì ai khác
Tag:
Bình luận
Thông báo
Bạn đã gửi thành công.